dvsnow / testVersionControl

test version control
0 stars 0 forks source link

"Làm hết sức và chơi hết mình" #1

Open dvsnow opened 12 years ago

dvsnow commented 12 years ago

Anh Nguyễn Quang Hòa (HoaNQ1) là quản trị của 2 dự án của BU2.ES2 thuộc FSU11. Anh dành thời gian và tâm huyết cho từng dự án như nhau.

Cách anh sắp xếp nhiệm vụ cho từng thành viên của từng dự án cũng cực kỳ rõ ràng. Với anh, làm là làm, mà chơi là chơi, mà làm việc thì phải tập trung, phải chính xác, phải sáng tạo.

Nó đặt chân lên bậc cửa tòa nhà Tiên Phong. Nơi đây giờ không còn xa lạ với nó như ngày này hai tháng rưỡi về trước. FPT Software bắt đầu là mái nhà nhỏ sắp định hình trong lòng nó, với những con người nó mới quen nhưng cảm giác đã gắn bó tự bao giờ.

Nguyễn Quang Hòa

Gió hè mơn man trêu đùa từng sợi tóc mỏng vàng hoe của nó. Chẳng biết sao con tim nó lại rộn ràng đến vậy, chẳng còn chậm chạp và lỗi nhịp như chiều qua, khi nó vẫn còn ngập đầu với đống tài liệu vì sợ không kịp deadline.

Hôm nay, anh Hòa nghỉ buổi sáng. Chỉ một ngày thôi nhưng cũng dễ nhận ra, quanh nó đâu đó thiếu vắng nụ cười quen, tiếng nói sang sảng chút ồn ào, vài câu bông đùa “đượm màu nghệ thuật”?

Nó ngồi lục lại những miền ký ức còn nguyên mới về anh và bất giác mỉm cười…

Anh giỏi. Người chẳng cần giỏi về IT, thậm chí một người kiến thức về IT là zero như nó cũng dễ dàng cảm nhận được điều ấy. Qua cách anh nói chuyện với các thành viên trong đội dự án, thấy những người xung quanh gật đầu tán thành, rồi việc anh chỉ cần nghe qua ý kiến hay đề xuất của mọi người là đã hiểu vấn đề và phản hồi ý kiến rất nhanh.

Anh Hòa là quản trị của 2 dự án. Anh dành thời gian và tâm huyết cho từng dự án như nhau. Cách anh sắp xếp nhiệm cho từng thành viên của từng dự án cũng cực kỳ rõ ràng. Với anh làm là làm, mà chơi là chơi. Làm việc thì phải tập trung, phải chính xác, phải sáng tạo.

Anh vẫn nhắc cả nhóm làm thế nào thì làm nhưng phải để khách hàng của mình cảm thấy vừa lòng nhất. Đôi lúc không hẳn khách hàng đề nghị ở mức nào thì mình chỉ làm ở mức ấy. Nếu mình có thể làm tốt hơn yêu cầu một chút mà không mất nhiều nỗ lực thì tại sao mình không cố gắng?

Một điểm cộng lớn cho anh là cách anh tạo bầu không khí để mọi người vui vẻ làm việc. Điều này, nó vẫn nghĩ không nhiều quản trị dự án làm được như thế.

Nó đã quá quen với sự hiện diện của những câu nói hài hước của anh, thân thuộc đến mức, dù có bị đơn điệu đi nữa thì nó cũng không hề ước mong có bất cứ một sự tráo đổi nào.

Trưa tháng 5 một ngày, Hà Nội chuyển sang những ngày nối tiếp nhau im gió ngột ngạt. Mặt đường kéo lê thê một mặt đường tiếp nối, thiêu đốt vòng xe lăn cùng với những khuôn mặt người héo hắt. Nắng cháy da cháy thịt. Những bực tức không nói nên lời trong lòng người. Tư duy nó bị bưng kín bởi những trường suy nghĩ liên miên do cái nóng gây ra.

Nó trở về chỗ ngồi thân quen sau khi sang FPT Cầu Giấy ăn trưa cùng một đứa bạn thân hồi đại học.Việc đang chìm nghỉm dưới ánh nắng gay gắt bỗng dưng được đắm chìm trong bầu không khí mát lịm điều hòa làm tâm hồn nó lắng dịu lại. Mọi người đang xúm lại chỗ anh. Anh ngồi đó, với khuôn mặt rạng rỡ và đượm ánh tự hào. Anh đang khoe ảnh con mình trên Facebook…

Nó nhoẻn miệng cười… Chẳng hiểu sao nó lại có ấn tượng với những người đàn ông của gia đình đến thế.

Đợt mới xuống BU2 nó thật sự bất ngờ với giọng nói khi anh nghe điện thoại từ vợ rất nhẹ nhàng, dịu dàng và đầy quan tâm. Đứa con gái thích lãng mạn như nó thầm nghĩ, sau này lấy được người chồng như anh thì thật tuyệt?

Ngày vợ sinh em bé, anh xin nghỉ một ngày để làm trọn trách nhiệm của một người chồng, một người cha tốt như anh vẫn thường làm. Những ngày sau đó nó để ý thấy hôm nào anh cũng đến công ty sớm, hỏi ra mới biết, thì ra anh tiện đường đưa đứa lớn đi học. Rồi có những hôm mới đến công ty đã thấy anh kể chuyện cuối tuần không Euro, vì bận bịu với đứa lớn, đứa bé...

Thứ 2 đầu tuần. Nó đến công ty như mọi ngày và như mọi người.

Sao lại thế này nhỉ? Ở cùng một chỗ mà nó đã ngồi mòn ghế hơn 2 tháng nay, sao nó lại thấy lạ lùng và lạnh lẽo đến đáng sợ thế này. Cảm giác thấy luồng không khí lạnh ngắt chạy dọc sống lưng, truyền đến khắp các giác quan trên cơ thể. Nó tự huyễn hoặc mình trong những suy nghĩ mông lung, không hình hài dáng dấp. Nó nhạy cảm mường tượng đến một kết cục nó từng nghĩ đến nhưng chưa từng muốn…

Thời gian vẫn chậm chạp nhích trong khoảng không vô định. Kim dài đồng hồ nhích qua số 6. Rút cuộc thì cái gì đến cũng sẽ đến. 9 rưỡi! Họp!

Trong số feedback của khách hàng về bản Beta đã phát hành lần này,có một lỗi do phần dịch của nó có vấn đề! Đôi mắt nó đỏ hoe chực khóc.

Anh không mắng nó, còn chút bênh vực và khuyên răn. Anh thẳng thắn góp ý nhưng cũng thật nhẹ nhàng: "Em là comtor, nhiệm vụ quan trọng nhất của em là truyền đạt chính xác và sát nghĩa nhất với bản gốc khách hàng gửi, còn việc nghĩ và thắc mắc nó như thế nào là nhiệm vụ của nhóm..." Nó càng chẳng thể lý giải tại sao tâm trạng ủ ê một tiếng trước đó của nó lại đang khá hơn gấp trăm ngàn lần được.

Phải chăng khi đường mê lộ có chút ánh sáng thì tất sẽ tự hồi sinh như thể có một gam màu tươi rạng lướt trên bông cúc sắp tàn.

Có cường điệu không khi nó nói có cái gì đó gọi là bình yên và tin tưởng, có thứ cảm xúc có màu, có mùi, có vị chắc chắn sẽ theo nó đến hết đời?

Trở về chỗ ngồi, nó bước về phía cửa kính, vén rèm và nhìn ra bên ngoài. Nắng vẫn rạng rỡ, vẫn tinh nghịch nháy mắt với nó...

dvsnow commented 12 years ago

http://www.aliexpress.com/item/Free-shipping-Wholesale-crochet-baby-girls-hats-infant-spring-crochet-hat-toddler-girl-hats-red-with/486699321.html

dvsnow commented 12 years ago

http://ngocbichhd.blogspot.com/search/label/M%C3%B3c%20m%C5%A9